Sinh trưởng trong gia đình giàu có nhưng không may gặp biến cố, cụ bà Nguyễn Thị Ánh Tuyết (sinh năm 1963, ngụ tại thành phố Hồ Chính Minh) trắng tay khi về già. Dù một thân một mình, lâm vào tình cảnh “nghèo rớt mồng tơi” nhưng bà vẫn giữ thái độ tích cực, vui vẻ chăm sóc đàn chó mèo hoang.
Ngôi nhà “tí hon” chất đầy ve chai của cụ bà Nguyễn Thị Ánh Tuyết (sinh năm 1963) nằm tận trong con hẻm nhỏ thuộc quận 12, thành phố Hồ Chí Minh. Vào những ngày nắng nóng, ngôi nhà của cụ càng trở nên ngột ngạt, khó thở. Trông thấy người lạ đến nhà, bà vội vã ra tiếp đón. Vừa thấy bà đi, đàn chó đang nằm phơi nắng ở đống ve chai gần đó cũng đồng loạt đứng dậy, nối đuôi nhau tò te chạy theo.
Đây không phải lần đầu tiên, hễ bà đi đâu thì chúng sẽ quấn quýt theo đó. Hàng xóm không còn lạ gì cảnh tượng bà cụ cùng đàn chó vui đùa ở hàng dừa nước, chúng dụi đầu vào chân bà Tuyết. Chốc chốc lại có chú chó tinh nghịch nhảy xổm lên khiến bà giật mình mắng yêu. Cảnh tượng này khiến người ta liên tưởng đến một mái ấm hạnh phúc, một tình cảm thiêng liêng giữa bà và cháu.
Cụ bà 3 nhà về già trắng tay vẫn nhịn ăn nuôi chó, mèo hoang (Ảnh: Báo Vietnamnet)
Biến cố ập đến như cơn sóng ngầm
Không gia đình suốt 26 năm qua, từ lâu bà Tuyết đã xem đàn chó mèo là những người thân, “đàn con nhặt” mà bà dốc lòng chăm sóc. Chia sẻ với báo chí lý do vì sao lại sống một mình trong ngần ấy năm với những chú chó, mèo hoang, bà Tuyết bùi ngùi thuật lại. Ngày trước, gia đình bà có 7 người con, bố mẹ bà làm nghề chăn nuôi heo nên gia đình thuộc tầng lớp “có của ăn của để” và nuôi được 9 miệng ăn trong gia đình.
Học đến lớp 8, bà Tuyết xin mẹ nghỉ học để làm công nhân vệ sinh rồi chuyển sang quét rác, đến cả thợ hồ bà cũng đã thử qua. Cuộc sống của bà cứ êm ả trôi qua cho đến khi biến cố ập đến, bố mẹ bà Tuyết phải bán căn nhà tại quận 12, Thành phố Hồ Chí Minh để trả nợ. Số tiền dư còn lại ông chia cho mỗi người con 3,5 cây vàng.
Năm 1997, bà Tuyết đã dùng số tiền đó để mua một khoảng đất ruộng trong con hẻm đường Vườn Lài và cất căn chòi sống tạm. Vừa dọn đến nhà mới, bà đã bắt gặp cảnh tượng chú mèo hoang bị bỏ rơi trong thùng rác. Chạnh lòng, bà đã mang chú mèo đó về nuôi và sau này là nhiều chú chó, mèo khác.
Biến cố ập đến như cơn sóng ngầm (Ảnh: Báo Vietnamnet)
Bà kể thêm, thời son sắc bà cũng được nhiều người đến nhà dạm hỏi nhưng duyên nợ không thành nên bà cứ ở vậy. Cách đây vài năm, bố bà Tuyết qua đời, hiện tại mẹ bà đang sống cùng các em. Do điều kiện kinh tế của ai cũng khó khăn nên chỉ hỗ trợ bà được phần nào. Thế nhưng sống lẻ loi một mình suốt 26 năm bà vẫn không cảm thấy buồn phiền vì luôn có “đàn con nhặt” bầu bạn.
Một mình đỡ đần “đàn con nhặt”
Bà Tuyết chia sẻ có chú chó sức khỏe yếu kém nhưng được bà nuôi đến tận 10 năm: “Thời gian đầu nó bị ghẻ lở khắp người nên ai cũng chê cười. Tôi thấy thương, thấy tội nên chăm sóc kỹ lưỡng. Đến giờ thì nó đã khỏe mạnh rồi đó”.
Nhiều lúc vài con đi lạc khiến bà lo lắng, thấp thỏm như chính người thân ruột thịt: "Con mèo vàng này đẻ được 3 đứa con, hôm bữa tôi tưởng nó bị bắt mất nên buồn gần chết. May mắn nó biết đường chạy thoát về nhà, không thì chẳng biết lấy sữa đâu cho 3 con mèo nhỏ bú”, bà chỉ về phía chú mèo vàng trong đàn mèo bà đã từng cưu mang.
Trong căn nhà chật chội chứa đầy đồ đạc chỉ có một lối duy nhất để vừa chiếc ghế dài ngả lưng mỗi đêm. Ấy vậy mà bà nuôi đến 6-7 chú chó mèo cùng lúc và xem chúng như những thành viên trong gia đình. Hằng ngày, đôi chân trần của bà phải đạp xe cóc cách quanh các con phố để nhặt những mảnh ve chai đổi tiền mua thức ăn cho “đàn con nhặt”.
"Tôi ăn gì thì chúng nó ăn nấy, có tốn bao nhiêu tiền đâu", bà vuốt ve một trong số chúng và nói. Người phụ nữ “gàn dở” này cũng không giải thích được lý do vì sao lại có tình cảm khó tả với bầy chó mèo, hoang như thế. Cứ mỗi sáng đúng 7h, bà sẽ thức giấc để dọn dẹp nhà cửa, tắm táp và cho chúng ăn uống đủ đầy rồi mới “đi mần”. Đàn chó thấy vậy liền tíu tít chạy theo ra tận đầu ngõ nhưng khi bà mắng yêu thì chúng lại lủi thủi đi về.
Một mình đỡ đần “đàn con nhặt” (Ảnh: Báo Vietnamnet)
Xem chó mèo hoang như người thân
Cứ cách 3 ngày bà Tuyết sẽ gom ve chai bán một lần và thu được khoảng 100.000 đồng. Số tiền này bà thường dành dụm, không dám sắm sửa gì cho mình vì sợ bầy chó, mèo thiếu trước hụt sau. Cảm thương trước hoàn cảnh của bà Tuyết, hàng xóm láng giềng thường đến cho bà thức ăn để tiết kiệm tiền chợ. Những hộ gần đó có thức ăn thừa cũng mang qua cho chó, mèo nhà bà.
"Chó nhà nghèo nhưng chúng rất mập mạp, khỏe mạnh. Thỉnh thoảng có con bị tiêu chảy, ghẻ chốc, tôi phải đem đi chữa thì mới an tâm được. Số phận chúng cũng lẻ loi như tôi nên tôi thương và cưu mang chúng”, bà Tuyết thổ lộ.
Nhà bà nằm tận hẻm sâu, ít người qua lại nên đêm nào ngủ bả cũng đóng cửa, nhốt đàn, chó mèo trong nhà vì sợ kẻ xấu đánh thuốc và trộm mất. Không ít lần, bọn người trộm chó cầm hung khí đứng trước cửa khiến bà Tuyết và hàng xóm hốt hoảng không dám lên tiếng.
"Tôi xem chúng như con cháu, người thân trong nhà nên đứa nào bị bắt mất, tôi buồn lắm. Tôi đi đâu chúng cũng đi theo, tối tôi xem tivi chúng cũng tụ lại quanh tôi như tụi con nít vậy đó. Vậy nên tôi cũng không cần chồng con gì cho vướng bận, bao nhiêu đây là đủ rồi", bà Tuyết trải lòng.